TRUYỆN

MUCSIC

PICTURE

About nhóm

Pages

9/19/2007

Thư Gửi của Bố

Thư Gửi của Bố- Con Gái yêu
Hà Nội, 25/8/2006

Con gái yêu của bố,

Sáng nay bố phải dậy sớm, nói là sớm nhưng chỉ 5h thôi đã lâu bố lười ko tập thể dục buổi sáng, để đưa bà ngoại ra ga. Bố đi ra ngoài đường mới chợt cảm thấy mùa hè đã qua rồi, đã sang thu thật rồi, mọi hôm 5h sáng là trời đã sáng lắm nhưng hôm nay trời vẫn tối thui chỉ nghe tiếng của những người đi tập thể dục chứ không nhìn rõ mặt người. Không chỉ trời sáng muộn mà trời còn lạnh nữa, đúng là "đã nghe rét mướt lùa trong gió", đã thấy một mùa đông ở đâu quanh đây rồi. Cảm giác đi trên đường buổi sáng sớm mát mẻ lúc cả thành phố còn đang ngái ngủ thật là dễ chịu. Con gái bố giờ này vẫn còn đang ngủ say.

Sau khi đưa bà ra ga, bố có việc phải đi lên mạn Hồ Tây, đến Hồ Tây bố ngỡ ngàng khi nhìn thấy sương mù giăng trên mặt hồ, không biết đã bao lâu rồi mới được nhìn lại sương mù. Sương mù trên phố khác với những sương mù nơi khác, nó không dày đặc trắng như sữa, bịt lấy mắt như tấm vải xô như sương mù ở vùng cao. Nó cũng không sũng nước lướt thướt như mới tắm qua một trận mưa như sương mù ở biển. Nó cũng chẳng lạnh buốt tê tái như những cái kim châm như sương mù ở cao nguyên. Sương phố nó chỉ mỏng mảnh như một tấm lụa phủ trên thành phố, tưởng như có tưởng như không. Bây giờ xe cộ nhiều, người đông đúc nên ít khi gặp sương ở phố như vậy. Thế là mùa thu Hà Nội đã đến thật rồi. Thu ở Hà Nội thật đặc biệt, nó không có nhiều lá vàng như mùa thu ở xứ ôn đới, mùa thu đến thật nhanh và đi cũng thật nhanh. Lắm khi nếu bận rộn người ta không hề nhận thấy là thu đã đến mà chỉ khi mùa thu hiện ra ngay trước mắt mới giật mình là thu đã đến. Thời tiết Hà Nội như một cô gái đẹp nhưng khó tính ít khi người ta nhìn thấy vẻ đẹp của cô gái đó, chỉ lúc thu đến mới là lúc có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp đó. Thu Hà Nội thì có nhiều thứ để nói, để tả, để viết, để nhớ, để yêu... Mỗi lần mùa thu đến là bố lại cảm thấy như đang nuối tiếc điều gì đó, như có điều gì mong manh đang tuột khỏi tay.

Không biết bây giờ hoa sữa đã nở chưa? Có lẽ còn sớm quá. Bố cũng không thích thứ hoa này lắm vì mùi của nó gắt khiến người ta có thể nhức đầu. Sắc hoa thì mờ nhạt, đứng ở dưới gốc cây nếu không tinh mắt nhìn kỹ thì cũng khó có thể nhìn thấy hoa trong tán lá xanh. Thế nhưng bố cũng như bao người Hà Nội khác mỗi khi thu về lại tự hỏi không biết hoa sữa đã nở chưa? Tại sao như vậy? Bố cũng không biết, có lẽ là do thu Hà Nội không thể trọn vẹn nếu thiếu hoa sữa chăng? Hay là do những kỷ niệm của mỗi người với hoa sữa? Với bố là những buổi tối mùa thu, bố và mẹ lang thang khắp phố phường Hà Nội để tìm hoa sữa. Hương hoa sữa bay trong gió mát, bố và mẹ đi cùng nhau và thử tìm xem cây hoa ở đâu mà mùi hương rõ thế, hương hoa sữa miên man và bố tưởng như có thể đi với mẹ mãi mãi như thế. Tình yêu của bố và mẹ có mùi hương của hoa sữa. Có lẽ vì thế mà bố luôn đợi hoa sữa mỗi khi sang thu.

Mỗi mùa thu đến là những khoảnh khắc khó quên, thu Hà Nội trong bố là những buổi sáng nắng vàng rực rỡ như mật ong, gió mát rượi, đi bộ từ đền Quán Thánh sang chùa Trấn Quốc, gió mát đến nỗi tưởng như chỉ cần ngồi xuống là ngủ ngay được. Thu Hà Nội trong bố là mảnh sân nhỏ có nắng nhảy nhót qua tán lá của cây hoa giấy với con mèo lười của cụ đang nằm trên sân, trông tưởng như bước ra từ tranh của Trần Văn Cẩn. Thu Hà Nội đối với bố là mùi thơm của mùi lúa ngậm sữa được mang về để làm thứ cốm đặc sản làng Vòng. Thu Hà Nội đối với bố là những lúc náo nức đi dạo chơi ở phố Hàng Mã - cống chéo - Hàng Lược mỗi tết Trung Thu để ngắm nhìn những chiếc mặt nạ, những đồ chơi Trung Thu đủ màu sắc. Thu trong bố còn là màu vàng của hoa cúc, rực rỡ đến tê người, cắm trong lọ mỗi sớm mai. Còn nhiều còn nhiều thứ nữa mà bố chưa thể nhớ hết.

Sau này con gái bố lớn lên và con cũng sẽ có mùa thu Hà Nội của riêng con. Hãy yêu những khoảnh khắc thu đó con gái nhé


source:http://my.opera.com/big_daddy/blog/show.dml/424754

9/12/2007

Phố Yên Tĩnh

PHố yên tĩnh
Phố yên tĩnh (Trang Hạ)(source:http://my.opera.com/tofu3891/archive/monthly/?day=20060818)
Friday, 18. August 2006, 03:40:38

Không rõ mình đã giữ lại được chút gì của mùa thu, của con phố lang thang buổi chiều đạp xe một mình và bất chợt cười như kẻ khùng? Lối cũ dịu dàng, xôn xao bên những vòng xe quay mê mải. Gió cuốn theo một chiếc lá đỏ dễ thương. Này em, cô bé tóc ngắn đừng vội nghĩ rằng chỉ riêng em mới biết níu dài thêm con đường tan học để được đi qua phố- yên- tĩnh.

Phố-yên-tĩnh trải dài hai hàng cây xa tít tắp như chờ người xa về lại hay làm cho có kẻ không dứt nổi để ra đi. Phố nhiều hoàng lan và hoa sữa, hai thứ cây chỉ mùa thu mới biết mình duyên dáng. Bây giờ không phải vô cớ mà giờ tan trường nào học trò của mấy ngôi trường trung học kế đấy Chu Văn An - Hoàng Diệu - Phan Đình Phùng cũng có nhóm đạp xe dọc theo phố nhẩn nha thong dong, ngắm hè phố quen và những ngôi nhà không đổi khác. Ừ, mấy năm rồi nhà bên đường không có gì đổi khác. Bờ rào ngang vai mình xanh rêu, vôi tường cũ kỹ và khu vườn yên , tôi ngày xưa chỉ dám đứng ngắm, rồi lặng lẽ đi qua. Để lại đây và mang theo khá nhiều kỷ niệm. Những con bồ câu ngày xưa đã đi đâu mất, bóng đôi cánh trắng còn vướng lại trên gióng ngang treo đèn đường.

Hồi ấy, con đường buổi chiều thân mật thả lá rụng từ bên này sang mái phố bên kia. Xác lá khô dạt bên hè đường, tiếng lăn nghe gai gai buồn. Phố chia hình xương cá, hàng loạt phố nhỏ chạy ngang qua giống như những gân lá xinh xinh. Ngõ hẹp hoa sữa thơm về đêm. Hoàng lan cũng thơm đêm, ký ức nôn nao và nghe lòng mình trĩu nặng. Kỷ niệm góp nhặt bằng dư âm của nốt nhạc trong trẻo ngân thầm nơi ký ức. Đêm về trên phố, tôi vẫn khe khẽ hát bản tình ca một mình. Gió của hồ thảng hoặc gõ cửa một giấc mơ đêm nào đó, kẻ độc hành đôi khi nghe thấy tiếng sóng trong lòng, buồn buồn và không rõ nét.

Ngày xưa còn đường ray, xe điện chạy túc tắc giữa phố làm người khách lạ nhiều khi ngẩn ra.Tôi đi giữa phố, để mặc nỗi nhớ xuôi về những năm nào tuổi thơ xa lắc, nghe tiếng chuông tàu điện leng keng mỗi sáng, chở những lao xao dọc phố, và hoa, và mùa thu đi vào trong phía trung tâm. Bây giờ không còn xe điện, lòng đường không còn dấu tích hai vệt đường ray in hằn tháng năm nữa. Đã mấy mùa thu hoa sữa lẫm chẫm sắc bông li ti tri suốt từ đầu phố Thụy Khuê đến vườn hoa Hàng Đậu. Hoàng lan vườn ai cong cành lá, đu đưa mơ màng. Học trò qua đây ít người nghển cổ nhìn vào tận trong vườn nhà người như tôi xưa. Buổi chiều, tôi đạp xe dọc phố, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh yên bình một thủa, tìm đến nơi mà kỷ niệm đã sinh ra. Tôi cố tìm gió, nắng, hoa của mùa thu ấy, dù biết rằng mình đã xa lắm tuổi mười bảy. Nhớ có lần nghe Nam kêu: Phố của hương hoàng lan... Tôi không chịu thế: Đó là hương hoa sữa!... Giờ đi lạc giữa đám học trò tan trường mới thấy mình lạc lõng, thấy mình buồn bã và nuối tiếc cồn cào. Mới hay mình giờ như cơn gió cô độc, chẳng bao giờ hiểu rằng mùa thu nào cũng vẫn dịu dàng như thế, duy chỉ có những người thân yêu là xa, ngày tháng cũ cũng đã cách xa. Tôi buồn, và cười như kẻ khùng, thấy mình đánh mất hết thứ này đến thứ khác quý giá.

Phố - yên - tĩnh chìm nửa trong chiều. Hoa sữa non màu xanh, nở ra trắng ngà. Hoàng lan trong vườn ai cũng đã nở hoa vàng, kín đáo trong chùm nụ non xanh. Mái phố ấp ủ hương thơm, tán lá che chở bình yên cho hồi tưởng âm thầm, đêm xuống mới hào phóng ban phát tất cả cho kẻ độc hành. Mùa thu tóc dài - mùa thu yêu thương, và còn mùa kỷ niệm cho những kẻ cũ tìm về nhận ra nhau dưới những hàng cây đan nhau trong lòng phố.